- Sau sự kiện đó, ta vẫn tiếp tục trò chuyện với Adam như thường lệ. Mọi thứ yên bình đến nỗi ta làm ta có suy nghĩ chắc bản thân đã làm quá lên.
- Adrian: (Tương lai vẫn không thể đoán trước được điều gì, ta phải chuẩn bị biện pháp đối phó ngay.)
- Để phòng bị cho khả năng ta lo sợ sẽ xảy đến, ta cần một Nasod có thể điều khiển các Nasod khác thay Adam. 'Cảm xúc' đã bị lược bớt khỏi cậu ta để code phát triển được suôn sẻ nhưng chính điều này lại gây ra tình trạng hiện giờ, vậy nên sản phẩm mới của ta phải có khả năng hiểu được 'cảm xúc'. Ta quyết định cho nó một hình hài giống con người, vấn đề tiếp theo phải lo chính là phần 'code'. Tự ta có thể hoàn thiện code mà không cần Adam, nhưng tất cả các code được tạo ra đều sẽ thông qua Adam, vì cậu ta là máy chủ dữ liệu và được lập trình để tự động nhận các thông báo khi có code mới xuất hiện. Dù ta có bí mật tạo ra code cho Nasod mới thế nào, Adam vẫn sẽ biết đến sự tồn tại của tạo vật không nằm trong tầm quản lí của cậu ta.
- Adrian: (Cách duy nhất chính là truy cập và thao túng dữ liệu của Adam.)
- Bởi lẽ Adam chính là máy chủ của Nasod cả vương quốc, chỉ cần một lỗi xuất hiện trong code cậu ta cũng sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ, nên nó luôn được bảo trì hàng ngày. Ta quyết định nhắm vào 'điểm yếu' này. Ta sẽ thao túng dữ liệu trong code của Adam và viết nên một dữ liệu giả về code ta sắp tạo ra.
- Adrian: (Hiện tại, Adam tiếp tục phát triển code mới trong khi vẫn can thiệp vào code đã sản xuất. Để giúp cậu ta chỉ phải lo phần lập trình, tạo ra một ngân hàng riêng cho việc sao lưu các code hoàn toàn hợp lý. Ta sẽ chỉnh sửa dữ liệu để khiến Adam mới là người nghĩ ra sáng kiến này rồi gợi ý cho ta, rồi ta giả vờ đồng tình với yêu cầu đó.)
- Đứng trước cửa phòng của Adam, ta rà lại thứ tự thực hiện kế hoạch ta đã chuẩn bị một lần nữa. Lần này tuyệt đối không được có sai lầm nào, và càng không được để nó nghi ngờ hành động của ta.
- Adam: Xin chào, ngài Adrian.
- Adam cất tiếng chào, ta đáp lại như bình thường rồi báo với cậu ta ta sẽ bắt tay vào công việc bảo trì code thường nhật. Adam gật đầu rồi dừng hoạt động phần code chính để chờ ta đăng nhập vào. Ta thực hiện sửa đổi khi đang bảo trì như kế hoạch, rồi khởi động lại code.
- Adrian: Không có vấn đề gì đáng kể. Ngươi cảm thấy thế nào, Adam?
- Nghe ta hỏi, Adam tiến hành kiểm tra lại code.
- Adam: ….Không có lỗi nào thưa ngài.
- Adrian: Ta rất mừng... À Adam này, ngươi cũng biết rồi đó, code của ngươi gắn bó mật thiết với tất cả Nasod tồn tại trên đời…
- Adam: Vâng nên sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
- Ta gật đầu rồi nói luôn chủ đề chính.
- Adrian: Ừ, cho nên ta đã cân nhắc đề xuất của ngươi. Ngươi đã gợi ý rằng ta nên tạo một ngân hàng sao lưu code, đúng chứ? Ta đang tiến hành nghiên cứu hướng đi cho code ban đầu ngươi gửi cho ta xem qua.
- Adam không trả lời ta một lúc. Nếu code được sửa đúng, cậu ấy sẽ nhớ lại ký ức giả về lời đề xuất đó trong cuộc trò chuyện nào đó với ta.
- Adam: ….Tôi đã nói vậy sao?
- Adam hỏi ta. Khi ta gật đầu, cậu ấy nhanh chóng xem lại code của mình.
- Adam: … ……. À vâng, đúng vậy. Tôi sẽ rất cảm kích nếu ngài nghiên cứu giúp tôi một thứ như thế.
- May thay, sau khi dò lại code một hồi lâu, Adam hoàn toàn đồng ý với những gì ta nói rồi bắt đầu tạo ra lịch trình dành cho công việc viết code sao lưu. Ta thở phào nhẹ nhõm, cậu ta không những không nghi ngờ, mà còn tìm một địa điểm thích hợp cho dự án của ta. Dự án tuyệt mật 'EVE'. Từ giờ trở đi, Eve là hi vọng duy nhất cứu lấy Nasod và nhân loại.
|